Bà mẹ 300 con và bức di chúc nghẹn ngào
Chúng
tôi
gặp
cô
trong
một
buổi
từ
thiện
do
một
công
ty
tổ
chức
cho
các
bé
bất
hạnh
của
Trung
tâm
Nhân
đạo
nuôi
dạy
trẻ
em
mồ
côi,
khuyết
tật
Quê
Hương.
Cô
là
Huỳnh
Tiểu
Hương,
sinh
năm
1968,
Giám
đốc
của
Trung
tâm.
Cô
kể,
cái
tên
Huỳnh
Tiểu
Hương
chất
chứa
biết
bao
nhiêu
nỗi
niềm
suốt
thời
thơ
ấu
đến
khi
trở
thành
thiếu
nữ.
Cô
chỉ
nhớ
mang
máng
về
tuổi
thơ
của
mình
cứ
lênh
đênh
xuôi
ngược
trên
những
chuyến
tàu
Bắc
-
Nam
cùng
với
một
bà
cụ
mà
cô
gọi
là
bà
nội
làm
nghề
hành
khất.
Đến
khi
biết
mình
không
còn
sống
được
lâu
nữa,
bà
cụ
liền
tìm
một
cặp
vợ
chồng
ông
giáo
nhờ
cưu
mang
cô.
Giờ ngủ trưa của các con |
Thế nhưng, đến tuổi dậy thì, ông bố nuôi vốn là ông giáo làng đã lộ nguyên hình là một tên "yêu râu xanh". "Sợ quá, cô chỉ biết bỏ trốn, trở lại kiếp không nhà rồi nhập vào đám trẻ bụi đời ngược xuôi theo những chuyến tàu. Lại tiếp tục với những trận đòn thừa sống thiếu chết giữa đám giang hồ hoang dã để có được miếng ăn", cô Hương rùng mình nhớ lại.
Chán nản, cô rời kiếp nhảy tầu đi theo dân đào đãi vàng thuê tận Trường Sơn, Tây Nguyên. Và rồi lại bị hành hạ, đánh đập. Đau đớn nhất là lần bị hãm hiếp tập thể khiến cô từng nghĩ đến cái chết. Lăn lóc mãi, cô mới dạt vào Sài Gòn rồi xuôi về miền Tây. Một ngày, có người lái xe thấy cô hiền lành nên đưa về nhà nhận con nuôi. Để thay thế cô con gái út đã chết nhưng vẫn chưa xóa tên trong sổ hộ khẩu, cô được mang tên Huỳnh Tiểu Hương.
Những
tưởng,
từ
đây
cô
sẽ
có
một
cuộc
đời
êm
ấm
nhưng
đau
khổ
vẫn
đeo
bám
lấy
cô
khi
bị
chính
những
người
anh
chị
nuôi
đẩy
ra
khỏi
nhà
vì
sợ
phân
chia
tài
sản.
Trong
lúc
đói
khổ
này,
cô
bắt
gặp
một
em
bé
bị
bỏ
rơi
trên
bãi
rác.
Sợ
cô
bé
sẽ
thành
một
Tiểu
Hương
thứ
2,
cô
quyết
định
đem
về
nuôi
và
đặt
tên
là
Anh
Đào.
Để có tiền nuôi sống bé, cô làm đủ mọi nghề mưu sinh. Sau đó, cô được một người đàn ông người Đài Loan gặp tại quán cà phê Bạch Đằng nhận làm con nuôi. Ông thuê cho Tiểu Hương một căn phòng trọ đàng hoàng nhưng ngày nào cô cũng cho cả chục đứa bạn bụi đời từ khắp nơi về tắm rửa, nghỉ ngơi. Chủ trọ hết chỗ này đến chỗ khác liên tục đuổi cô đi.
"Cuộc đời cô thật sự thay đổi khi người đàn ông Đài Loan có ý định muốn gần gũi nhưng bị cô cự tuyệt và dí dao nói sẽ tự tử. Người đàn ông đành từ bỏ ý định đen tối, xin lỗi và thề sẽ không bao giờ gặp lại Hương nữa. Trước khi đi, ông ta đưa cho cô 20 cây vàng để mua một căn nhà. Lúc này bắt đầu cơn sốt nhà đất ở Sài Gòn, căn nhà mua 20 cây vàng bán lại thành 45 cây. Cứ thế, cô trở thành nhà kinh doanh bất động sản rồi trở thành đại gia lúc nào không hay biết", cô Tiểu Hương bùi ngùi nhớ lại.
Con
là
của
mình,
không
bao
giờ
cho
ai
Bao
nhiêu
tiền
làm
ra
cô
bỏ
hết
vào
công
tác
từ
thiện,
đặc
biệt
là
việc
mua
một
mảnh
đất
để
thành
lập
nên
Trung
tâm
này.
Thấm
thoắt
đến
nay
cũng
đã
30
năm,
có
những
người
đã
trưởng
thành
và
lập
gia
đình.
Còn
hiện
tại,
mẹ
Tiểu
Hương
đang
cưu
mang
326
đứa
trẻ
bị
bỏ
rơi,
tàn
tật,
kể
cả
những
đứa
trẻ
bị
các
bà
mẹ
muốn
phá
thai
chối
bỏ.
Tất
cả
những
đứa
trẻ
đều
mang
họ
Huỳnh.
Năm nay các bé đã lớn khôn hơn và không còn ốm đau |
Khi tôi thắc mắc, với hơn 300 đứa trẻ như vậy, cô làm thế nào để nhớ từng đứa một, cô trả lời: "Mỗi tối, tôi ngủ với 10 con. Cứ lần lượt thay phiên nhau như thế. Mà tối nào, các con cũng hỏi: Mẹ có nhớ tên con là ai không? Thế thì làm sao mà quên các con được".
Tôi đã quan sát ngay từ khi mới bước chân vào đây, lũ trẻ đặc biệt gắn bó với Mẹ Hương của chúng. Thi thoảng, khi chúng tôi đang dang dở câu chuyện, khoảng 5, 7 đứa nhỏ chừng 8 tuổi chạy lại ôm và nói: "Mẹ Hương, hôm nay mẹ Hương hết mệt chưa?". Mỗi lúc như vậy, cô đều xoa đầu từng đứa rồi bảo: "Mẹ khỏe lắm! Mẹ sẽ không bao giờ xa các con đâu".
Câu
trả
lời
của
cô
khiến
tôi
hết
sức
băn
khoăn.
Hỏi
ra
mới
biết,
cô
bị
ung
thư
vú
từ
năm
2007.
Cũng theo cô Hương, dù đau ốm nhưng cô vẫn lạc quan và tin tưởng sẽ nuôi được các bé đến khi trưởng thành. Cô cũng không bao giờ nỡ xa bất cứ một bé nào. Do đó, dù có trong hoàn cảnh nào, dù có ai đến nhận nuôi trẻ cô cũng nhất định không cho. Bởi theo cô: "Chúng đã bị bỏ rơi một lần là đủ lắm rồi! Hình ảnh những đứa trẻ bị vất trong thùng rác, bị kiến bu quanh mình. Có con được phát hiện quá chậm đã qua đời vì lạnh và kiến ăn. Hay có những con mới đón về được một ngày đã phải nằm viện đến 9 tháng. Những hình ảnh đó luôn ám ảnh tôi".
Nhưng,
người
muốn
đôi
khi
chẳng
bằng
trời
muốn,
để
yên
tâm
hơn
cô
nếu
chẳng
may
bệnh
tình
có
chuyển
biến,
cô
đã
để
lại
một
tâm
thư
với
nội
dung:
Tôi
là
Huỳnh
Tiểu
Hương,
người
sáng
lập
ra
Trung
tâm.
Tôi
đang
mắc
một
căn
bệnh
nan
y
mà
cơ
hội
sống
không
nhiều.
Tôi
viết
tâm
thư
này
với
những
nỗi
niềm
trăn
trở
không
biết
mình
cầm
cự
với
cuộc
sống
được
bao
lâu
để
làm
tiếp
công
việc
còn
dang
dở.
Nếu
tôi
không
còn
để
chăm
lo
cac
bé
ở
đây,
mong
quý
vị
hảo
tâm
hãy
thay
tôi
chung
tay
chăm
lo
cho
các
cháu".
Đây là một trong những môn các bé được học |
Theo anh Huỳnh Văn Phúc, nhân viên Trung tâm, nơi đây hoạt động dưới danh nghĩa trực thuộc Hội Chữ thập đỏ nhưng kinh phí hoạt động phải tự túc. Ngay cả tiền học, tiền ăn, tiền các bé đi bệnh viện, Trung tâm cũng phải tự lo.
Điều Trung tâm lo lắng nhất hiện nay là với lượng các bé quá đông trong khi số lượng tình nguyện viên (chủ yếu là người nước ngoài) chỉ có độ chục người. Vì vậy, Trung tâm mong muốn có thêm khoảng ít nhất 20 tình nguyện viên nữa để các bé được đón một cái Tết đầm ấm.
"Mừng nhất là năm nay các con đều lớn khôn, không còn ốm đau nữa. Có lẽ được chăm sóc lũ trẻ là niềm an ủi lớn nhất giúp tôi quên đi quá khứ tủi nhục", cô Hương mỉm cười nhìn đàn con mình đang vui đùa, chạy nhảy.tuổi thơ, ngược xuôi, nghị lực, phi thường, trở thành, đại gia, vĩ đại
Ý kiến bạn đọc